Trong chiến tranh, một phụ nữ đến sống với chồng trong một doanh trại ở sa mạc Mojave. Cô ghét nơi đó, nhiệt độ gần như không chịu nổi, trong bóng mát vẫn lên đến 51 độ, gió thổi không ngừng và cát, nơi nào cũng có cát.
Cuối cùng, trong tuyệt vọng cô viết thư cho cha mẹ ở tiểu bang Ohio rằng cô không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa và sẽ về nhà.
Thư trả lời của cha cô đến rất nhanh bằng máy bay và chỉ có hai câu rất quen thuộc: “Hai người đàn ông cùng nhìn qua những chấn song của nhà tù … một người thấy bùn, một người thấy những ngôi sao”.
Thư trả lời của cha cô đến rất nhanh bằng máy bay và chỉ có hai câu rất quen thuộc: “Hai người đàn ông cùng nhìn qua những chấn song của nhà tù … một người thấy bùn, một người thấy những ngôi sao”.
Người con gái suy nghĩ kỹ không chỉ bằng trí óc mà bằng cả trái tim. Cô quyết định ở lại và gắn bó với vùng đất đó. Cô kết bạn với những người dân địa phương, học yêu mến đất nước đó, và cuối cùng đã viết một quyển sách về nó.
Sa mạc không thay đổi, nhưng thái độ của cô đã thay đổi. Vì cô đã lắng nghe bằng trái tim mình những lời cha cô gởi đến, một thế giới mới đã mở rộng ra cho cô.
LỜI BÌNH:
Một bài học không mới nhưng ít ai làm được. Cảm xúc của mình là của mình, buồn hay vui là quyết định của mình. Đúng là đôi khi chúng ta cứ mải miết tìm kiếm niềm vui và hạnh phúc của chính mình ở đâu đâu, hoặc nguy hiểm hơn là giao nó cho người khác cầm giữ mà quên mất nó chính là một đồ chơi "chính chủ" của mình.
Một bài học không mới nhưng ít ai làm được. Cảm xúc của mình là của mình, buồn hay vui là quyết định của mình. Đúng là đôi khi chúng ta cứ mải miết tìm kiếm niềm vui và hạnh phúc của chính mình ở đâu đâu, hoặc nguy hiểm hơn là giao nó cho người khác cầm giữ mà quên mất nó chính là một đồ chơi "chính chủ" của mình.
- ST -
Tạ Văn Bình
Đăng nhận xét