Chia tay, anh gặng hỏi: "Có phải bởi anh nghèo không?"
Em im lặng. Đúng. Em chia tay anh bởi anh nghèo.
Anh đừng vội hiểu em chia tay anh bởi anh nghèo về tiền bạc. Không phải! Em nói lời chia tay bởi thứ anh nghèo không chỉ là tiền bạc. Đừng đánh đồng hai thứ đó với nhau.
Biết anh sinh ra trong một gia đình không khá giả gì, em vẫn yêu và chấp nhận anh, em chưa hề đòi hỏi anh phải mua cho em iphone hay ipad. Anh hãy nhớ rằng em không cần tiền của anh.
Anh quá nghèo! Anh nghèo ý chí, anh nghèo kỹ năng sống, anh nghèo tri thức. Anh chỉ nghĩ gần chứ không nghĩ xa. Anh tôn thờ một chủ nghĩa đáng nực cười là "một túp lều tranh, hai trái tim vàng". Gặp khó khăn anh đổ tại số, anh biện hộ đến Bill Gate còn không học hết đại học, anh nói người giỏi nhất chưa chắc đã giàu nhất, anh đổ cho gia đình không thể cho anh đầy đủ...
Anh không còn chú ý học hành nữa, anh nói với anh em là cả cuộc sống của anh, anh không cần gì cả ngoài em. Em từng băn khoăn có phải tại em mà anh trở nên như thế? Em nhầm rồi, tất cả là biện hộ cho sự không cố gắng của anh. Tất cả những thứ anh cần là em nhưng tất cả những thứ em cần không phải là anh, nó là TƯƠNG LAI!
Em có thể yêu một người "chưa giàu" chứ không phải một kẻ "mãi nghèo".
Thứ khuyết tật lớn nhất của con người là khuyết tật ý chí anh biết không? Lời cuối cùng anh nói khi em quay lưng đi là gì anh nhớ không, anh nói em rồi sẽ phải hối hận! Vậy xin anh hãy nỗ lực thay đổi để em "phải hối hận" đi, hối hận vì mất anh chứ đừng để em phải hối hận vì đã yêu anh...
Thứ khuyết tật lớn nhất của con người là khuyết tật ý chí anh biết không? Lời cuối cùng anh nói khi em quay lưng đi là gì anh nhớ không, anh nói em rồi sẽ phải hối hận! Vậy xin anh hãy nỗ lực thay đổi để em "phải hối hận" đi, hối hận vì mất anh chứ đừng để em phải hối hận vì đã yêu anh...
- ST -
Tạ Văn Bình
Đăng nhận xét