0
Khi xưa có một người tên Vince, bắn tên rất thiện nghệ. Ông ta có thể bắn trúng lá liễu cách xa trăm bước, bắn trúng con chim cách xa trăm thước trên trời. Kỹ thuật bắn cung độc nhất vô nhị như thế, e rằng trên đời này không có ai có thể sánh được với ông. Vince cũng cảm thấy rất tự phụ về tài năng của mình.
trăm hay không bằng tay quen

Một lần, Vince luyện bắn cung trên bãi đất trống ở vườn hoa phía sau nhà, rất nhiều người vây quanh để xem. Một cụ giá bán dầu, quẩy đôi quang gánh đi ngang qua, thấy thế cũng dừng lại, bỏ quang gánh xuống, nheo mắt nhìn Vince bắn tên, rất lâu mà vẫn chưa chịu đi.
Tài nghệ bắn tên của Vince quả là tuyệt đỉnh, bắn 10 lần thì đến 8,9 lần trúng vào giữa tấm bia. Người xem thi nhau hò hét, cổ vũ, họ vỗ đỏ cả hai bàn tay, chỉ có cụ già bán dầu vẫn nheo mắt đứng nhìn, thỉnh thoảng gật đầu một cái.
Vince thấy cụ già có vẻ coi thường tài nghệ bắn cung của mình, nên rất bực tức. Ông ta bèn đặt chiếc cung xuống và đi đến hỏi cụ già: “Cụ cũng biết bắn cung sao? Chẳng lẽ cụ cho rằng tài nghệ bắn cung của tôi vẫn chưa đạt hay sao?”
Ông cụ điềm đạm trả lời:”Tôi cho rằng chuyện này chẳng có gì ghê gớm cả, chẳng qua anh luyện tập nhiều nên trở nên quen tay mà thôi.”
Cuối cùng thì Vince cũng nổi giận. Ông ta chất vấn cụ già: “Tại sao cụ lại dám coi thường tài nghệ bắn cung của ta như thế?”
Cụ già bình tĩnh đáp lại:”Tôi rút ra được triết lý trên từ kỹ thuật rót dầu trong nhiều năm nay của tôi. Tôi sẽ biểu diễn cho anh xem nhé!”
Nói xong, cụ già bèn đặt một chiếc chai xuống đất, lấy ra một đồng tiền xu tròn, lỗ vuông đặt lên trên miệng chai, sau đó dùng gáo múc một gáo dầu đầy từ trong thùng, rồi đổ dầu ở trong gáo và chiếc chai. Mọi người chỉ thấy dầu xuống như những sợi tơ mỏng chảy vào trong chai rất đều đặn và liên tục. Sau khi rót hết dầu trong gáo, ông cụ lấy đồng tiền đặt ở trên miệng chai cho mọi người xem. Mọi người quan sát rất kỹ mà không thấy có một váng dầu nào dính trên đồng xu. Trong tiếng hò hét tán thưởng của đám đông, cụ già cười và nói:” Tài vặt của tôi cũng chẳng có gì ghê gớm cả, chẳng qua làm nhiều quen tay mà thôi.”
Xem xong màn biểu diễn của cụ già, Vince cũng bật cười. Rồi ông ta lịch sự bắt tay, tiễn cụ già ra về.
LỜI BÌNH:
“Có công mài sắt có ngày nên kim”, cho dù công việc có khó khăn đến mấy chỉ cần chúng ta không ngừng luyện tập, thì sẽ có thể nắm bắt được những bí quyết của nó. Đừng tự phụ, tự cao, bạn giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Đăng nhận xét

 
Top