0
Đôi khi trong cuộc sống chúng ta không biết những gì chúng ta đang có mới là điều quan trọng. Ta cứ mãi chạy theo danh lợi, tiền tài…Nhu cầu của con người là vô cùng, bao nhiêu cũng không đủ. Cứ thế, mãi tuổi xế chiều mới nhận ra rằng năm tháng trôi đi nhanh quá.

BIẾT MẤY CHO VỪA, BAO NHIÊU CHO ĐỦ
Câu chuyện con chim mù

Nơi khu vườn anh nhà văn nọ có một cây si rất rậm rạp, xanh lá quanh năm. Từ phòng viết của mình, qua một tấm cửa kính, anh có thể nhìn thấy cây si ấy.

Thói quen của anh là thức sớm mỗi ngày để viết, và anh vô cùng ngạc nhiên khi có một dạo, ngày nào cũng có một con chim tới lao vào cửa phòng anh. Nhiều ngày liên tục, liên tục, sáng nào cũng vậy, và anh nghĩ: Phải chăng con chim đó bị mù? Hay bị một chứng bệnh nào đó?

Sự lý giải không được thỏa mãn, lại nhiều ngày tiếp tục trôi qua. Cho tới một hôm, anh quyết định bước ra khỏi cửa phòng mình, đứng về phía con chim, đối diện với tấm kính để nhìn vào căn phòng.

Anh không thể tin nổi vào mắt mình. Trước mắt anh là một cảnh tượng quá đẹp đẽ: Một cây si lung linh xanh thẫm in hình trên tấm kính, như thể ở một nơi nào đó thật xa, trong một không gian rộng hơn, sâu hơn.

Anh hiểu ra con chim nhỏ bé kia đã “chán” cây si quen thuộc mỗi ngày của mình khi nó bất ngờ phát hiện ra một “cây si” khác. Nó đã đâm đầu vào đó để mong tìm tới một nơi đẹp đẽ hơn, lung linh hơn…

Đôi khi trong cuộc sống chúng ta không biết những gì chúng ta đang có mới là điều quan trọng, là hạnh phúc thực sự, ta cứ mãi đeo đuổi những chuyện đâu đâu.

Nhiều người nuôi tham vọng rất lớn, mong muốn điều này lại mong muốn điều kia. Ai sinh ra cũng muốn cuộc sống êm đẹp, dòng đời mang đến cho nhiều may mắn và lựa chọn, nhưng cuộc sống là muôn mầu muôn lối, có người này người kia, nếu so sánh sẽ luôn có sự khập khiễng.

Biết bao nhiêu cho đủ…chỉ khi tâm chúng ta an hòa, hài lòng với những gì mình có mới mang lại cho tâm hồn chúng ta sự an tịnh.

Thời gian cứ trôi qua mỗi giây phút rồi mỗi ngày mỗi tuần mỗi năm, thấm thoát một cái đã hết một cuộc đời. Mọi sự mọi việc bình bình là đáng quý, song có người lại cho rằng đó là nhàm chán, là tầm thường.

Một số người họ có suy nghĩ rằng phải làm nên gì đó ví như công danh phải thành đạt hơn nữa hay danh vọng tiền tài địa vị, cứ ngỡ thành đạt là mục đích mục tiêu then chốt, nhưng đến khi đạt được mục tiêu đó thì mục tiêu khác lại hiện ra giống như chiếc bóng vô hình cứ treo lơ lửng đằng trước mặt chúng ta. Chúng ta cứ giang tay ra với chiếc bóng đó, sẽ chẳng bao giờ được bởi chúng luôn ở đó và luôn đứng đằng trước chúng ta.

Khi trái tim cứ truy cầu điều này thứ kia chúng ta sẽ vội vàng thiếu đi sự điềm tĩnh, sự an nhiên để hưởng thụ từng ngụm thời gian, từng hơi thở và sự tồn tại của thời không xung quanh ta.

Một người khi bệnh tật mới thấy lúc khỏe mạnh là hạnh phúc ước ao. Một người khi sinh ra trong cảnh tàn tật hay không may rơi vào cảnh tàn tật mới thấy được bình thường nguyên lành tạo hóa ban cho là ý nghĩa và đáng ước ao biết bao.

Một người dẫu có sinh ra trong một gia đình mà mỗi bước chân đều đi trên thảm vàng nhưng không may bị thiểu năng, thiểu não thì cũng không thể biết cách xài những đồng tiền vàng và của cải mà anh ta có một cách bình thường như bao người bình thường khác.

Một người sống trên một đất nước nhiều thiên tai và động đất mới trân quý sự bình yên của đất trời. Chúng ta đang sống trên một đất nước yên bình không động đất, ít thiên tai hơn thì cũng cần trân quý những gì ta đang được hưởng và càng cần phải gìn giữ những gì mà tự nhiên và tạo hóa ban tặng, để con cháu chúng ta mãi cũng sẽ được hưởng sự bình yên như vậy.

Sống chậm lại và bằng thiện tâm mỗi ngày bạn sẽ thấy cuộc sống này thật ý nghĩa, thật nhân sinh và rất nhiều điều bao hàm ẩn chứa trong đó mà chúng ta sẽ cần học hỏi được chứ không phải chỉ những so bì tranh đấu hơn thua.

Tất cả dường như để phục vụ cho chúng ta, một khi con người sống hòa thuận với đất trời, người người đều mang những thiện tâm đồng hóa với vũ trụ thì vũ trụ sẽ mang đến những thuận lợi cho con người.

Người xưa có câu “Thiên thời địa lợi nhân hòa”, ngẫm kể cũng không sai. Khi con người sống bon chen ganh ghét nhau, so đo và đấu tranh quyền lợi, ích kỷ vị tư, mưu sinh giết hại lẫn nhau thì đất trời không thể tha. Cuộc sống sẽ đơn giản hóa hơn nhiều nếu bạn biết ơn, hài hòa và hài lòng với những gì bạn đang có, và bạn sẽ học được cách buông bỏ những phiền muộn không đáng có để điều hướng, lái con thuyền đời bạn rẽ sóng nhẹ lướt trên dòng đời.

Bạn nhìn đời bằng những yêu thương thì đời sẽ dành cho bạn những yêu thương, bạn nhìn đời bằng những hờn ghen giận dỗi đời trả lại bạn những hờn ghen nặng trĩu tâm tư.

Vậy thì bạn sẽ chọn nuôi dưỡng thiện tâm hay giận dữ, hãy bắt đầu từ hôm nay, nếu bạn chưa cho đi những tình cảm yêu thương trong lòng mình bạn hãy mở tấm lòng nhân ái. “Vạn sự khởi đầu nan”, có thể bạn sẽ gặp những dội ngược từ chính trái tim bị tổn thương của bạn, từ chính những thói quen giằng buộc bạn, nhưng một khi quyết tâm và cố gắng chúng sẽ không cách nào níu kéo giữ chân được bạn, lúc đó bạn sẽ học được cách cho đi, bạn sẽ thấu hiểu rằng cho đi chính là nhận lại.

Có những quy luật nghe thì tưởng đơn giản nhưng để hiểu và thực hiện được có khi là cả một quá trình, có người cả cuộc đời đến tuổi xế chiều mới nhận ra.

Thuyền đời nặng trĩu sao nhẹ lướt,
Quẳng gánh lo đi khỏi ưu phiền.

Theo vietdaikynguyen.com

Đăng nhận xét

 
Top