0
Có 1 câu chuyện thế này:
Ở 1 vùng nọ có 1 cô gái xinh đẹp, xinh đẹp đến mức bất cứ ai nhìn thấy cô cũng muốn lấy cô làm vợ.

Tuy nhiên đã quá tuổi cập kê mà cô ko yêu ai. Năm ấy, có chàng trai con cả của vị lãnh chúa vùng đó đi làm ăn xa về. Họ yêu nhau, quấn quýt lấy nhau trong lén lút. Cô gái mong lắm được mặc áo cưới nhưng theo tục lệ: chàng trai đó chỉ đc kết hôn với 1 cô gái quý tộc chứ k phải thường dân.

Họ cứ giấu diếm tất cả mọi người tình yêu đó ngày qua ngày!

NguoiKhaiSang-Miệng lưỡi thiên hạ
Vào 1 buổi sáng nóng nực, 1 người phụ nữ trong vùng phát hiện ra cô gái…có chửa. Với cái bụng lùm lùm cô k biết giấu ở đâu.

Cô bị cả làng trói lại theo truyền thống lâu đời và bị xử: hoả thiêu. Khi vị lãnh chúa (cũng là bố chàng trai) châm ngọn đuốc bùng cháy mặc cho cô gái đáng thương khóc lóc van xin trước sự chứng kiến của hàng trăm người trong vùng tuy nhiên cô nhất định ko khai ai là cha đứa bé. Ông ta hét to:

– Ai là bố đứa trẻ trong bụng cô gái nếu nhận thì cô gái sẽ đc tha và lên đây thế cho cô ấy!!

Tất cả mọi người xôn xao, ko ai nói gì. Người tình của cô mặt cúi gằm ko bước lên đầy hèn nhát.

Thời gian nặng nề trôi qua. Ngọn đuốc bắt đầu được châm.

Thì phía dưới vọng lên 1 tiếng nói giõng dạc:

– TÔI LÀ CHA CHÁU BÉ. HÃY ĐỂ CÔ GÁI YÊN.

Đó là lời của 1 vị thầy tu trẻ tuổi. Mọi người bắt đầu lao vào chửi bới sỉ nhục đánh đập ông ta. Mặc cho cô gái gào khóc thanh minh là không phải, họ vẫn lôi cô xuống, ném trục xuất cô ra khỏi vùng đất của mình. Rồi trói vị thầy tu trẻ tuổi lên giàn thiêu và đốt sống.

Vị thầy tu giãy dụa 1 lúc trong biển lửa và ngất lịm.

Ông ta đã chết. Thán xác cháy đen của ông ta bị phơi ở giàn thiêu đó ngày qua ngày để biêu riếu.

Sau cái chết của ông ta 3 tuần, họ bắt đầu dọn dẹp đống sách cũ của ông ta ở tu viện và vô tình người dọn dẹp thấy 1 hồ sơ bệnh án có tên vị tu hành. Ông ấy mắc 1 căn bệnh nào đó ko rõ nhưng có ghi phần ảnh hưởng là: VÔ SINH.

Tôi ko biết kết thúc câu chuyện này thế nào? Các bạn có thể tự tìm cái kết nào đó cho bản thân nếu các bạn thấy hợp lý.

Tự nhiên tôi liên tưởng đến nhiều câu chuyện khác nhau ở xã hội hiện đại, khi người ta cho mình bản thân quyền phát xét người khác? Bất chấp bản chất sự vật hiện tượng.

Tôi đã từng nghe những người đồng nghiệp trong 1 văn phòng truyền tai nhau về 1 chị lớn tuổi là: chuyên “nằm ngửa” cho các sếp. Tôi cũng nghe người ta cay nghiệt phán xét 1 người phụ nữ trẻ là trai gái, đĩ thoã, chỉ vì cô ta được quá nhiều sự ái mộ từ các chàng trai, tôi cũng biết có 1 cô gái chỉ vì hình thức được mà bị gán cho cái mác “đầu óc ngu dốt” “ko có năng lực” rồi bất cứ thành quả nào của cô ấy tạo ra người ta cũng cho là “có anh (chú, bác, em) nào chống lưng, “bao” đằng sau cô ấy. Tôi cũng biết người ta – như 1 lũ thú hoang sống bầy đàn – hả hê phán xét 1 single mom mà ko cần biết cô ấy đang phải cố gắng sống và vật lộn với cuộc sống ra sao? Đau khổ thế nào?

Người ta cứ “vô tình” dồn người khác vào chỗ chết như thế nhưng luôn miệng nói mình thiện tâm? Luôn kêu trời đòi công bằng cho bản thân mình mà chính họ chưa bao giờ – 1 lần – công bằng với người khác!

Lời đồn luôn được tuyên truyền bởi kẻ ganh ghét và được tin bởi những người ngu dốt. Nó sẽ chả là gì nếu ko làm tổn thương ai, ko làm đau ai và ko cản trở cuộc sống của ai.

Tôi đã thấy 1 em gái trẻ uống thuốc ngủ khi người ta gán cho em những tội danh em ấy ko làm!

Tôi cũng thấy 1 chị lớn tuổi phải nghỉ việc để bảo vệ hạnh phúc gia đình vì k chịu được áp lực dư luận.

Tôi cũng thấy còn nhiều, nhiều lắm những thứ người ta làm nhau đau, xúc phạm, thêu dệt người khác chỉ vì “sướng mồm” “cho vui” và “nghe thấy thế”!!

Nếu bạn để ý sẽ thấy:

Những kẻ lăm le muốn dìm người khác xuống thường là những kẻ tột đỉnh của sự bất tài và ghen tị, điều đó ta có thể bắt gặp ở bất cứ ai, giới nào dù là đàn ông hay đàn bà.

Người ta giết nhau cũng chỉ vì ko thể chấp nhận được sự thật là người khác hơn mình.

Và nếu vậy những kẻ dòi bọ đáng thương đó sẽ làm gì bạn?

Chúng dìm bạn, lúc nhúc cố gắng chui vào đầu bạn, vài gầm giường nhà bạn, vào miếng ăn giấc ngủ của bạn – ngày qua ngày – với “tham vọng” làm bạn kiệt sức vì đau đớn mà chết.

Vậy đấy!!! Nên nếu chẳng may bạn đang bị mấy con dòi bọ bám đuôi hãy học cách tiêm vắc xin ngay từ bây giờ.

Đôi khi – chúng ta – những người hiện đại ngồi đây – cái cần học nhất là cách sống nhân đạo hơn với cộng đồng của chính mình. Học cách sống k phán xét, học cách nhìn vấn đề 2 mặt, học cách nói không với những thứ phiến diện mà người đời phán xét 1 con người.

Tôi vẫn tin vào luật nhân – quả và CÁI PHƯỚC do 1 người tạo dựng nên.

Có bao giờ lũ dòi bọ kia nghĩ: khi chúng chỉ lăm le tìm cách “phá” người khác thì người ta luôn hơn chúng??? Phát triển hơn, làm ăn tốt hơn, sống ổn hơn ko?

Và có bao giờ chúng thắc măc: chúng luôn ở phía sau họ??? Khi mải mê lén lút hại người khác sau lưng??

– Vì vị trí của chúng LÀ ở đó – LUÔN TỤT LẠI PHÍA SAU NGƯỜI CHÚNG MUỐN HẠI!

“Có đức mặc sức mà hưởng”

Tập sống nhân văn đi – bạn chả bao giờ lo thiệt đâu.

BẠN NGHĨ BẠN BIẾT VỀ HỌ? BẠN HIỂU HỌ???

ĐOÁN XEM:

KHÔNG HỀ!

Khi phán xét 1 người, bạn hãy nghĩ “bản thân mình đã thực sự thơm tho tốt đẹp chưa?”

Tập sống ko tham – sân – si đi nhé!!

Những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn – kì diệu lắm

Ko ngờ đâu.

Đăng nhận xét

 
Top