Có một ngôi sao ca nhạc trước khi nổi tiếng, vô cùng bất mãn, chẳng có một công ty đĩa nhạc nào muốn mời anh hát. Cuộc sống của anh rất khó khăn, ngày ba bữa không đủ ăn, thậm chí còn phải nhờ vào giúp đỡ của cha mẹ và bạn bè.
Một ngày kia, khi anh đang qua ngã tư, một ông già chặng đường anh, lưng ông còng ghê gớm, ngay cả đứng cũng không yên.
“Chàng trai, anh có thể giúp tôi qua đường không?”
Lúc đó, trong lòng anh thực sự rối bời, chẳng có tinh thần để làm việc gì. Anh thật muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng nhìn lại, thấy ông già thật đáng thương, sau cùng, anh dìu cánh tay ông băng qua con đường đông nghịt.
“Anh cảm thấy tốt hơn chưa? Chàng trai” – ông già mỉm cười hỏi anh.
“Vâng! Cháu ... cảm thấy tốt hơn!” Anh không thể không thừa nhận sau khi giúp người khác, trong lòng thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này, ông lão bỗng nhiên đứng thẳng người lên, xương cốt cũng cứng cáp hơn. Chàng trai lắp bắp hỏi: “Thưa ông, ông ...”
“Thực ra tôi rất khỏe mạnh, nhưng hồi nãy trông thấy anh dáng vẻ, mặt mày ủ ê như thế, tôi quyết định phải giúp anh. Một người bất mãn như anh nếu giúp đỡ một vài người có cảnh ngộ tệ hơn mình, anh sẽ thấy tốt hơn nhiều, nên tôi giả vờ làm dáng vẻ hồi nãy.”
“Không nên lo lắng nhiều! Tất cả mọi chuyện rồi cũng qua đi, thượng đế sẽ rất công bằng với anh!” Nói xong, ông lão dần biến đi trong biển người.
LỜI BÌNH: Chàng trai trong truyện, anh ấy cứ ôm khư khư nỗi bất mãn của mình mà không tìm cách vứt bỏ nó đi nên chẳng có cơ hội thăng tiến trong công việc. Đôi lúc trong cuộc sống niềm vui và hạnh phúc không phải lúc nào cũng sẵn có. Vì thế chúng ta nên chủ động tìm kiếm và tạo nên chúng. Câu chuyện chỉ đơn thuần nói về sự giúp đỡ. Nhưng bài học đằng sau sự giúp đỡ ấy là điều làm thay đổi suy nghĩ một con người.
-ST-
Đăng nhận xét