0
Em thương yêu!
Anh viết nhật kí này cho Em, không phải để nhận sự thương hại của Em hay của một ai đó. Anh viết để trải lòng mình ra, để nhẹ bớt nỗi nhớ Em da diết.

Những tháng ngày không có Em bên cạnh thật khó khăn cho Anh, một đứa đã quen được bảo bọc, được che chở trong vòng tay ấm áp, được chăm sóc, nâng niu và chiều chuộng. Mỗi ngày, Anh đối diện sự thật là mỗi ngày máu ngừng chảy về tim Anh một ít. Mỗi ngày không có Em là mỗi ngày hơi thở Anh yếu đi một ít. Nếu cứ như thế, Anh sẽ chết mất, chết trong tuyệt vọng vì mất Em. Anh đã không kiềm được nước mắt mỗi khi nghĩ về Em và những kỉ niệm bên Em. Rồi cứ như thế, Anh và nước mắt, trong căn phòng đầy những kỉ niệm... Anh lang thang và tìm về miền kí ức, nơi mà Anh và Em hạnh phúc tưởng chừng bất tận. Anh tìm nhưng chẳng thấy Em đâu, chỉ thấy mình Anh với nỗi đau đến tận cùng của nỗi đau. Đó có phải là giấc mơ?

Một mình, Anh không thể thôi nghĩ về Em và Anh quyết định sẽ tìm việc gì đó để làm rồi lao đầu vào, làm lao đầu vào bia rượu, thuốc mặc dù trước lúc quen Em, Anh chưa từng thử. Chỉ để mình không nhớ Em nữa. Anh đã làm được, Em biết không, dường như Anh không còn thời gian để nghĩ về Em nữa, công việc, học tập khiến A phải tập trung cao độ và sau một ngày mệt mỏi là những giấc ngủ dài lả người. Anh đã làm được, Anh đã quên em, dù lòng vẫn đau.
Viết cho em - người mà anh yêu nhất!


Rồi hôm nay, khi Anh quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, Anh cô đơn và vô tình chạm vào nỗi đau của chính mình, Anh lại thấy nhớ Em, nhớ thật nhiều, nhớ đến từng chi tiết Em à! Anh nhận ra rằng bấy lâu nay, Anh đang tự lừa dối chính mình. Sự thật là bấy lâu nay, Anh chẳng thoải mái chút nào, rất khó chịu khi cứ phải che giấu cảm xúc. Anh giả vờ quên để Em yên lòng ra đi, Anh giả vờ quên để cố gắng chữa lành vết thương, vết thương từ mối tình của hai ta. Và...Anh đã thất bại, Anh không làm được, Anh không thể quên đi những giây phút bên Em, thật êm đềm. Anh rất muốn quên đi tất cả. Anh rất muốn... nhưng sao khó quá!

Bây giờ, khi chỉ còn mình Anh với căn phòng nhỏ này, những kí ức bên anh ùa về như mưa lũ. Rất mãnh liệt và dữ dội. Anh không thể ngăn nó lại, Anh không thể

Em biết không? Từ giờ, Anh sẽ không cố gắng quên Em nữa. Anh sẽ cứ nhớ Em, Anh sẽ để cho những kỉ niệm đó tự do đến và đi, Anh sẽ không ngăn chúng nữa. Mỗi ngày, Anh sẽ nhớ Em nhiều hơn, hơn cả lúc còn có Em bên cạnh Anh. Từ giờ, Anh sẽ sống với cảm giác thật của mình, sẽ khóc khi buồn, cười khi vui. Từ giờ, Anh sẽ không giả vờ quên, Anh không như thế nữa. Anh sẽ tập sống không có Em, sống bằng những kỉ niệm đẹp mà ta đã có. Anh sẽ quên bằng cách nhớ, nhớ thật nhiều.
Anh không nghĩ là Em biết những gì Anh viết hôm nay nhưng Anh hy vọng khi Em vô tình biết được thì sẽ hiểu cho Anh, cho tình yêu mà Anh dành cho Em, nó nhiều như thế nào, nhiều đến nỗi chính Anh cũng không ngờ là mình yêu nhiều như vậy.

Dù rằng sẽ đau khổ lắm nếu biết được Em có bên ai kia nhưng hãy hạnh phúc e nhé, hạnh phúc luôn cả phần của Anh nữa, bởi vì... Anh sẽ không thể hạnh phúc được như Em, vì chính Em là hạnh phúc của Anh đã không còn...bởi vì vết thương quá lớn...bởi vì lòng tin trong Anh đã thật sự không còn cho tình yêu. Anh sẽ cố gắng bước đi một mình để nhìn thấy Em hạnh phúc. Anh sẽ làm được, phải không Em?

Ta biết rằng cố quên là sẽ nhớ Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên.


(sưu tầm)

Đăng nhận xét

 
Top