Đây là một câu truyện có thật nó được qua lời kể của một Hacker có tên tuổi trong thế giới UG (Thế giới ngầm của các hacker).
Thuật ngữ Hacker
CVV : Thẻ tín dụng
ACC Skype : Sử dụng để gọi ĐT trực tuyến
say: /start
Cũng như mọi đêm, tiếp tục bắt đầu với một shop mới
Get ra một đống CCV
Lọc và check như mọi khi
Đập vào mắt một cái tên VN :Ngoc Mai Nguyen
Đôi chút suy nghĩ, tự nhiên giật mình
Tôi ngừng công việc Lại
Ngủ và ngủ
nhưng sao trằn trọc
Suy nghĩ về cái tên
Và…tôi quyết định gọi cho sđt đó
Bắt máy tôi,một giọng nói nhẹ nhàng có phần yếu ớt
Tôi chào rồi im lặng
Đột ngột ngắt máy sau tiếng gọi who
….
Xanh mặt và run sợ
Cả ngày hôm đó tôi ko ra ngoài cũng như ko làm gì
Toàn trùm chắn
Cảm giác tội lỗi
Ko hiểu sao thế
Dũng cảm đứng dậy
Đâm một acc Skype
Tôi call cho số đện thoại đó
5h chiều (VN)
Sau tiếng tọt tọt
Cô gái hôm trc lại bắt máy
Giọng ngái ngủ
lấy hết can đảm, tôi hello một câu
Bên kia dây hỏi Who
Tôi bảo rằng bạn có phải là người VN ko
bên kia yes
….
Cô gái trả lời yes
Sau tiếng yes, tôi đông cứng, ko hiểu tại sao.Tôi nói rằng nhặt đc số điện thoại cô ở ngoài đường và muốn gọi thử.
Cô trả lời: Anh nói thật vô lý, thế sao anh biết tôi người việt Nam
Đến đây tôi sợ tột độ
Tôi run run trả lời: ờ…tại…
Cô hỏi tôi: anh có vấn đề gì với tôi phải ko
Giọng nói yếu ớt nhưng lộ rõ sự lo lắng của cô.
Tôi cúp máy…
Lặng lẽ, suy nghĩ suốt 3 ngày và cuối cùng, tôi quyết định dồn hết tiền đi nửa quả đất
Viết đơn xin phép cơ quan với lý do ốm.
Tôi bay ngay trong chiều hôm đó.Đó là một ngày HN mưa nhẹ.
Chiều 21/03/2007 (VN)
Tôi đáp maý bay tại Los Angeles
lần mò theo địa chỉ đó, nhưng người ở đó cho biết rằng cô đã chuyển đi cách đó 2 tuần.Tôi thất vọng.
Tôi gọi cho số điện thoại đó. Là một người con trai bắt máy giọng Mĩ. Anh ta hỏi tôi là ai
Tôi trả lời rằng là bạn của cô.
Anh ta bảo rằng cô bị tai nạn và đc anh ấy đc đến BV cách đây 1 h đồng hồ
Tôi xanh cả mặt, tôi liền hỏi địa chỉ và đến đó ngay.
Đó là bệnh viên thuộc trường đại học California, Los Angeles. Anh ta với đc tôi như bắt đc vàng . Cô bị xe tông, gãy chân, tôi đã thanh toán viện phí cho cô ấy.Khi cô tỉnh dậy, cô nhìn tôi trân trân, tôi cuối mặt ko biết làm sao vừa lo và vừa sợ…
….
Gương mặt xanh xao, da trắng có phần hơi xanh (sau này mình mới biết là vì học ôn)
Nhưng xinh, xinh lắm, xinh theo kiểu châu Á.
Cô nhìn tôi rồi hỏi, anh là ai, đây là đâu, sao tôi lại nằm đây (T.A)
Tôi bảo rằng: Cô đang nằm trong viện, cô bị tai nạn.
Cô tròn mắt nhìn tôi vì tôi nói tiếng việt
Cô mỉm cười nhẹ và hỏi tôi là ai
Lúc đó tôi vẫn còn run lắm và cuối mặt
Tôi sợ, một nỗi sợ vô hình
Tôi lắp bắp trả lời:”tôi là người mấy hôm trc gọi điện thoại cho cô”
Cô lại tròn mắt:” anh chính là người việt hôm đó sao, sao anh biết tôi ở Los Angeles”
Tôi im lặng thu mình lại
Cô mỉnh cười một lần nữa
Rồi bảo rằng:”Anh ko nói cũng ko sao, dù sao tôi cũng cảm ơn anh nhiều lắm”
Cô cuối nằm nghĩ và tôi lầm lũi rút ra ngoài trc khi bị cô hỏi thêm.
Cảm giác lúc đó lạ lắm
….
Lặng lẽ ra ngoài kiếm một chút gì đó ăn
Lặng lẽ ngồi ở căn tin gần một h đồng hồ, tôi mua vào cho cô một cái bánh, bánh piza
Cô nhìn tôi cười, cười mỉm, tôi cười nhưng vẫn còn sợ lắm
Cô lại hỏi tiếp tôi:”Anh chưa nói tôi anh là ai, hay để tôi giới thiệu trc nhé”
Tôi ậm ừ
Cô bảo cô tên Ngọc Mai, nhà cô ở Cầu giấy, HN.Cô đag học đại học Californlososlosst angeles. Cô học đc 3 năm rồi, cô nhận đc bán học bổng.
Cô khá là vui tính
Lúc đó tôi vẫn chưa dám giới thiệu về tôi lắm, tôi chỉ nhói tên và địa chỉ thôi.
Bỗng, cô có một cuộc điện thoại….
là một chàng trai gọi đến
….
Tôi cố ý lắng nghe cuộc nói chuyện
Hình như cô ấy gọi điện cho người yêu
Hơi thất vọng một chút
Nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt
Suốt những h tới, hình như cô vẫn đợi chờ một ai đó
Tôi vẫn làm công việc như một bảo mẫu
Cô cũng ko hỏi gì thêm trong suốt những ngày tới, chỉ biết im lặng và thất vọng
Sau này tôi mới biết rằng, người tông cô chính là người đàn ông mà cô đã gọi điện và cũng chính là người tình của cô.
ba ngày sau, cô xuất viện. Viện phí và tiền thuốc khá là lớn (Tôi kham hết )
Cô không giám nói cho gia đình vì sợ lo lắng, hơn nữa, cô cũng gần thi rồi, trang trải xong tiền viện phí cho cô, tôi cũng chẳng còn bao nhiêu đồng trong túi nữa. Suốt những ngày tiếp, tôi ở nhà cô cùng với cô.Cô bảo là anh cứ ở đây, tôi không làm gì đâu. Hết tiền, tôi bán đi Laptop. CHẳng đc bao nhiêu cả, tôi đành nói với cô rằng tôi sắp hết tiền rồi và muốn mượn cô một khoản nhỏ, cô đồng ý chứ. cô cười nhẹ và nói:” Tôi nợ anh bao nhiêu, tôi sẽ trả ”
Và cô nói tiếp
….
Nhưng tại sao anh lại biết số điện thoại tôi, lại biết đc tôi ở đây?
Tôi giật mình
Cô nhìn tôi một cách van nài và tò mò
Tôi đành kể sự thật cho cô nghe rằng tôi là một thằng công an đểu, lúc đó, tôi mới chỉ 22
Nghe xong câu chuyện, hình như sự tôn trọg tôi trong cô giảm đi đáng kể.
Cho đến nhiều ngày sau, khi thấy cô ko ăn uống gì, tôi ko hiểu lý do tại sao lại thế. Hỏi mãi cô mới nói là người yêu cô bỏ, tôi khuyên ngăn cô nhưng cô đã nổi đoá với tôi:” Thứ Công An đểu như anh mà có tư cách nói với tôi câu đó sao, vì anh mà anh ấy đã bỏ tôi, anh cút đi nhờ, hết nhiêu tiền tôi trả hết, cút đi”
Tôi lặng câm nghẹn họng ko nói lời gì, hơi bực mình trong người, tôi bỏ đi lòng buồn vô kể, tôi ra quán bar gần đó uống rượu
Buồn quá, tôi vừa uống vừa khóc, anh bồi bàn lại hỏi tôi có chuyện gì, tôi bế tắc và đã kể cho tôi, bồi bàn đưa tôi một viên thuốc, anh ta bảo là thuốc an thần, sẽ giúp anh trở lại trạng thái đầu, tôi hơi ngờ ngợ nhưng cũng uống
Uống xong anh ta bảo tôi hãy về nhà và ko quên đòi tiền, lủi thùi về đến nhà
Tự nhiên …
….
Là thuốc kích dục
người tôi nóng ran
khó chịu vô cùng
cương cứng
và mắt mờ lại
tôi lao đến phòng cô
đập và phá cửa
Tôi hành hạ cô
tôi quan hệ với cô
Tôi ko biết chuyện gì xảy ra
thực ra
trong thâm tâm
tôi vẫn ko muốn chuyện đó xảy ra
nhưng ko hiểu tại sao
tôi ko kiềm chế đc bản thân
Hình như cô chống cự, giãy dụa, van xin, chửi, và cả khóc nhiều lắm
Sau khi tỉnh lại
Cô nằm sóng xoài trên giường, cả tôi nữa, tôi hoảng sợ thực sự (Lần đầu tiên của tôi và cả cô)
Tôi vộ dọn dẹp nhà cửa, chiến trường, lau người và thay đồ cho cô
Tôi thu xếp và ly và vội vã ra sân bay mua vé
Tôi hoảng sợ thật sự
Tôi hoảng loạn trong suốt thời gian đợi máy bay
Sau mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay
TÔi về nhà
trốn vào phòng suốt nhiều ngày
Suy nghĩ
Khóc và khóc
Thương cô
Ghét chính bản thân mình
và rồi
….
Tôi đứng dậy
bỏ đi nghĩa địa
Thắp nén hương cho bố mẹ
Xin bố mẹ phù hộ
Hai ngày sau
tôi trở lại công việc
Bắt đầu lại từ đầu
Tôi cảm nhận rằng
Ai cũng nhìn tôi như một tội phạm
trong cái cơ quan chuyên bắt tội phạm này
tôi như một tên đểu
Tôi thấy thế
và một chị hỏi tôi….
….
Mày bị mất hồn hả
Hay iêu con còn rồi hả em.Câu nói đùa đó làm tôi suy nghĩ mãi. Hay chị biết chuyện rồi
Sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định bán xe đi và gửi số tiền đó vào cc của cô
Như là một phần bù đắp cho cô
Kể từ đó
tôi nhẹ người hẳn
Dần trở lại bình thường
sau một năm (5/2008)
Tôi nhìn thấy cô trong một quán cà phê(Cà phê quán gió-khu định công-hoàng mai)
Dụi mắt mấy lần
Đúng là cô rồi
Tôi chạy một mạch
Sợ cô nhìn thấy
tất cả lại bắt đầu
cô đã về VN rồi
Tôi lo sợ rẳng, cô sẽ kiện tôi
(phần 2)
Đăng nhận xét